Một lần hạt nắng chiều rơi
Ngủ quên trên cánh mây trời dịu êm.
Mi em cong vạt cỏ mềm
Chân tôi trượt giữa đôi miền thực – hư.
Lạc vào mắt phượng xanh mơ
Níu tôi ở lại bên bờ nhớ thương.
Phận tằm trót thả tơ vương
Theo mây dệt mộng thiên đường gấm hoa.
Một lần …thoáng đã mù xa
Bên hiên trường cũ, là là phượng bay...
…
Bùi Ngọc Thành
No comments:
Post a Comment